Những câu hỏi liên quan
Đoàn Phong
Xem chi tiết
Võ Đông Anh Tuấn
16 tháng 8 2016 lúc 10:17

Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học, điều cậu bé sợ đã trở thành sự thật, mẹ câu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên Bạn bè và Giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé. Cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình, mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi tại sao mẹ mình bị một vết sẹo lớn như vậy.

Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ, mặc cho vết sẹo đập vào mắt. Nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào trong góc tránh mặt mọi người, ở đó cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo
Làm sao chị bị vết sẹo trên mặt như vậy? Cô giáo của cậu bé hỏi.

Người mẹ trả lời;

Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì ngọn lửa bốc lên, mọi người đều sợ và không dám vào vì lửa bốc quá cao, và thế là tôi chạy vào, khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó, và tôi vội vàng lấy mình che cho nó, tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn nhờ có anh lính cứu hỏa cứu cả hai mẹ con tôi.

Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt :” vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho đến ngày nay, tôi không hề hối tiếc về điều mình đã làm.” Đến đây cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình, cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.

Bình luận (0)
Phạm Đức Anh
5 tháng 4 2019 lúc 20:19

Cách đây vài năm, vào một ngày hè nóng nực tại miền nam Florida, một cậu bé quyết định đi bơi tại hồ sau nhà. Để nhanh chóng được trầm mình xuống dòng nước mát, cậu bé trút bỏ giày, tất, áo sơ mi và chạy về phía hồ mà không hề nhận ra một con cá sấu đang lặng lẽ bơi lại gần bờ.

Lúc đó, mẹ cậu bé nhìn qua cửa sổ và thấy con cá sấu đang lại gần con mình. Bà vô cùng hoảng hốt, lập tức chạy về phía hồ và hét gọi con trai quay lại. Nghe tiếng hét của bà, cậu bé nhận ra vấn đề, vô cùng hoảng sợ và quay đầu bơi về phía mẹ.

Tuy nhiên, mọi thứ đã quá muộn. Khi cậu bé nắm được tay mẹ mình thì con cá sấu cũng đã ngoạm được chân cậu bé. Sau đó, một cuộc chiến không cân sức đã diễn ra giữa người mẹ bé nhỏ và con cá sấu hung ác. Đương nhiên, con cá sấu khỏe hơn người mẹ rất nhiều nhưng tình yêu thương vô bờ bến dành cho con không cho phép người mẹ buông tay.

Chú nhìn tay cháu đi.

Cháu có một vết sẹo tuyệt vời khác.

Cháu có nó vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.

Điều đó khiến cháu rất tự hào.

May mắn thay, vừa lúc đó thì có một bác nông dân đi qua. Bác nông dân dùng một cây gậy to đập con cá sấu nên nó đã nhả chân cậu bé ra.

Sau nhiều tuần nằm viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng trên chân cậu bé là một vết sẹo khủng khiếp do con cá sấu gây nên.

Không lâu sau, một phóng viên đến phỏng vấn cậu bé tại bệnh viện. Người phóng viên nói: "Cháu có thể cho chú xem vết sẹo được không". Cậu bé trả lời "Được thôi!" và kéo ống quần lên.

Vết sẹo sâu hoắm khiến ai nhìn cũng phải xót xa nhưng cậu bé có vẻ không để tâm đến nó, cậu tiếp tục kéo tay áo lên và nói: "Chú nhìn tay cháu đi. Cháu có một vết sẹo tuyệt vời khác. Cháu có nó vì mẹ cháu đã không chịu buông tay. Điều đó khiến cháu rất tự hào".

Người phóng viên nhận ra những vết móng tay cào vừa sâu vừa dài trên tay cậu bé chính là do người mẹ đã dùng hết sức bình sinh để kéo con mình thoát khỏi con vật hung ác.

Cậu bé trong câu chuyện trên phải nhận hai vết sẹo hằn sâu vĩnh viễn suốt cuộc đời: một vết sẹo đại diện cho cái ác và một vết sẹo là minh chứng cho tình yêu thương vô bờ của mẹ. Cậu bé tự hào vì mình có một người mẹ mạnh mẽ, yêu thương con đến mức có thể chiến thắng cả kẻ thù hung ác nhất.

Mỗi người trong chúng ta cũng có những vết sẹo như vậy, có thể nó không đến từ những trường hợp kịch tính như gặp phải cá sấu khi bơi, nhưng cuộc đời ai mà không có lúc gặp khó khăn, có lúc vấp ngã. Những lúc như vậy, người luôn bên cạnh, động viên, chỉ bảo, kéo chúng ta ra khỏi "đầm lầy" chính là cha mẹ.

Chính vì vậy, mẹ xứng đáng nhận lại tình yêu thương, dù chỉ bằng một phần những gì họ đã bỏ ra. Hãy yêu mẹ khi còn có thể!

Bình luận (6)
JHilary
Xem chi tiết
bin0707
Xem chi tiết
︵✰Ah
8 tháng 12 2021 lúc 8:58

Tham Khảo :

   Bữa ăn hôm đó, Ông ta gắp cho tôi một miếng trứng cá to vàng cho vào chén của tôi. Sẵn dịp không thích, tôi dùng chiếc của cả xoi vào chén, rồi bất thần hất trái trứng ra, văng tung tóe cả cơm ra ngoài. Có lẽ lúc này cơn nóng giận nhiều ngày đã lên tới đỉnh điểm, ông ta đã đánh vào mông tôi và hét lên:

- Sao mày cứng đầu quá vậy hả?

Bị đánh đau là thế, nhưng tôi không hề khóc lóc hay đạp đổ cả mâm cơm cho bõ tức. Tôi gắp miếng cá cho vào chén, đứng dậy rồi bước ra khỏi mâm cơm. Tôi xuống xuồng, mở lòi tói, khua rổn rảng, khua thật to, rồi bơi sang sông. Tôi sang nhà bà ngoại ở vì tôi không muốn nhìn thấy ông ta.

Bình luận (0)
nguyễn hà linh
Xem chi tiết
❤️ buồn ❤️
Xem chi tiết
๖ۣۜmạnͥh2ͣkͫ5ツ
21 tháng 12 2018 lúc 20:02

xin lỗi 

hiện tại tui chưa có vết sẹo nào cả

k giùm

Bình luận (0)
Triều HiroVN
21 tháng 12 2018 lúc 20:03

té dốc

Bình luận (0)
Hoàng Bảo Lâm
21 tháng 12 2018 lúc 20:05

bỏng bô xe máy

Bình luận (0)
Tuyết Nguyễn
Xem chi tiết
Tuyết Nguyễn
21 tháng 8 2023 lúc 7:59

Trong văn bản " Vết sẹo ",chi tiết vết sẹo trên má của người mẹ có ý nghĩa gì?

Bình luận (0)

Ý nghĩa: Vết sẹo ấy là một kỉ niệm, một kỉ niệm có lẽ sẽ rất khó quên trong cuộc đời của người mẹ-vết sẹo ấy là minh chứng của sự dũng cảm, người mẹ hy sinh thân mình để bảo vệ con, dùng cả tính mạng để cứu đứa con trai khỏi tay tử thần. Chính vết sẹo ấy là điểm thu hút để người đọc tìm hiểu, khám phá để phát hiện những nét phẩm chất của nhân vật. Đồng thời nhà văn còn đặt vào một tình huống cụ thể để nhân vật bộc lộ những phẩm chất tính cách tuyệt vời: yêu thương con vô hạn, sẵn sàng hy sinh để con được sống.

Bình luận (0)
Lê Gia Bảo
Xem chi tiết
EDOGAWA CONAN
9 tháng 11 2019 lúc 22:04

hôm nay em vừa tính toán sai sau làm các câu sau sai be bét

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Thang Manh
Xem chi tiết
Tran Trinh
Xem chi tiết

Bài làm

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không?

Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi".

Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.

Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương. "Từ thuở sinh ra tình mẫu tử Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

# Học tốt #

Bình luận (0)
Hoàng hôn  ( Cool Team )
19 tháng 9 2019 lúc 22:13

Nam là học sinh lớp 6A. Tính Nam rất hiếu động nên hôm qua, trước khi đi chợ xa mẹ dặn Nam: “Ở nhà một mình con chớ nghịch ngợm và đặc biệt không được trèo cây, vì trèo cây là nguy hiểm lắm đó!”. Nam trả lời mẹ: “Dạ con nhớ mẹ ạ”. Thế nhưng mẹ vừa ra khỏi nhà Nam đã quên ngay lời mẹ dặn chạy tót ra vườn chơi. Ra đến vườn Nam đi hết gốc cây này sang gốc cây khác, chợt Nam nhìn thấy trên một cành xoài cao có một quả đã ửng vàng. Xoài đầu mùa ngon tuyệt! Nam không nín được cơn thèm! Thế là việc trèo cây bắt đầu.

Nam bám hai tay vào thân xoài và quặp hai bàn chân vào phía dưới rồi cứ thế nhích lên từng đoạn một. Khi một tay đã níu được một cành xoài lớn. Nam đu người lên rồi đứng thẳng lên cành xoài. Nam với tay ra hái trái xoài chín nhưng trái xoài nằm ở cành trên, với không tới. Nam lại phải trèo tiếp lên cao rồi nhoài người ra hái trái xoài treo đung đưa ở đầu cành. Khi tay Nam vừa đụng vào trái xoài chín, cảm giác sung sướng chưa kịp đến thì bỗng rắc một cái, cành cây mà Nam đang đứng gẫy gục. Nam tuột tay rơi bịch xuống đất, nằm sóng soài bất tỉnh. Lát sau Nam tỉnh lại thì thấy đùi trái đau nhức. Nam lê lết mãi mới vào được trong nhà bò lên giường nằm. Khi mẹ về thì chân Nam lại càng đau. Nam rên lên vì đau đớn. Mẹ hoảng hốt đưa Nam đi bệnh viện, sau khi chụp X quang xong bác sĩ bảo: “Xương đùi trái bị gẫy phải bó bột”.

Hơn hai tháng trời mẹ phải ròng rã chở Nam vào tận cửa lớp, rồi lại vào tận cửa để đón Nam về. Đến lớp Nam phải ngồi bất động một chỗ nhìn bạn bè vui đùa mà lòng khát khao biết mấy.

Sau lần gẫy xương đó Nam ân hận vô cùng vì đã không nghe lời mẹ. Nam tự hứa, sẽ không bao giờ dám trái lời ba mẹ nữa.

Bình luận (0)
ω_Minz Chưa Cóa Bồ_ω
19 tháng 9 2019 lúc 22:16

https://lamvan.net/bai-van-ke-ve-cau-chuyen-khong-vang-loi-bo-4-622.html

Bình luận (0)